Kem 19 tháng, bố mẹ đã nghĩ tới chuyện gửi con đi nhà trẻ. Nhưng việc gửi con đi nhà trẻ nó không dễ dàng như việc "nghĩ tới chuyện gửi con đi nhà trẻ" - Nó chẳng liên quan gì tới nhau hết.
Kem 21 tháng, bố mẹ quyết định con sẽ đi nhà trẻ.
Bố định lên trường hỏi thủ tục cho con vào lớp, bố nhận được tin lớp đang nghỉ hè 1 tuần. Nghĩa là kế hoạch gửi con đi nhà trẻ sẽ lùi lại thêm 1 tuần - Bố thấy rất vui vì lỡ kế hoạch.
Rồi ngày trường mở cửa lại cũng đến, bố lên hỏi thủ tục cho con vào lớp. Cô giáo bảo bố lui lại thêm ít hôm vì các cháu vừa trở lại lớp sau kỳ nghỉ nên đang "không được ngoan lắm, bố chờ ít hôm rồi đưa bé đến sẽ dễ hơn" - Bố đồng ý ngay, và bố lại thấy cực kỳ vui vì Kem tiếp tục bị chậm lịch đi nhà trẻ thêm ít ngày.
Ngày hẹn đã đến. Tối trước hôm đưa con đi, mẹ soạn đồ ra rồi lại bỏ vào túi, bình sữa cho con mẹ kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần. Rồi khi không còn việc gì để làm, mẹ ôm Kem rồi nói "hay để con ở nhà thêm ít bữa, còn bé quá"
- Kem có đi học không?
- Kem có ngoan không?
- Kem có khóc không?
- Kem có nhớ bố mẹ không?
- Kem có muốn ở nhà với mẹ không?...
Bố hỏi câu gì con cũng trả lời "chó" - Vì còn luôn trả lời "có" với bố, trừ khi bố nói bố hát ru em nghe nhé, hay Kem đi ngủ nhé là con trả lời "không".
Ngày đến lớp, mẹ thức con dậy sớm, con luôn miệng "đi học, đi học", con vệ sinh, ăn sáng rất nhanh, con thấy bố mặc quần áo đi làm là con cuống lên xuống giường tìm dép "đi, đi.." - Bố thấy buồn cười, không biết con háo hức được mấy ngày đây?
Đến trường, một không gian đẹp, nhiều màu sắc, con lập tức muốn khám phá. Bố mẹ đang ngồi bàn đăng ký cho con mà con không thể ngồi yên. Mẹ đưa con ra ngoài chơi, 1 lúc sau thấy mẹ vào một mình bố hỏi "Kem đâu?" - "vào học rồi" - "Thật á? Sao mà dễ dàng thế được?" - Bố mẹ sang lớp, thấy con đang ngồi chơi với bạn, chơi say mê. Cô giáo nói bố mẹ về đi, rồi chiều đón em sớm sớm.. Nhưng bố muốn vào tận nơi chào con, để con biết bố mẹ sẽ về và con sẽ ở đây đến chiều. Con chưa hiểu nhưng con xứng đáng được nhận thông tin đó chứ không phải bố mẹ lừa con chơi rồi trốn con để về. Không, kể cả là con có khóc đòi thì bố vẫn sẽ vào chào con. Nhưng con không khóc, con ôm bố rồi vầy tay tạm biệt thật nhanh rồi quay lại chơi với bạn.
Bố thấy hụt hẫng, mọi việc chẳng giống như bố hình dung, có gì đó sai sai ở đây rồi? Nhẽ ra con phải khóc vật vã đòi ôm bố chứ? - Sao lại đơn giản vậy được? Bịp rồi...
Bố về cơ quan, mở camera xem con, camera mờ quá (vì bố chưa biết chọn chất lượng) - Ôi, ai là Kem trong đám trẻ lít nhít này? Có khi nào bố lạc mất con giữa đám đông này không nhỉ? Bố nghĩ thế.
"Trưa nó sẽ khóc thôi", bố nói với mẹ như thế. Trưa bố về nhà, Kem không ở nhà nên bố rảnh quá, bố đọc sách, bố ngủ mà không ai phá quấy gì. Bố xem camera thấy con ngủ ngon lành - Lại trò gì nữa thế? Bịp bợm, lừa đảo - Ở nhà có bao giờ con ngủ giờ này đâu? toàn bố đi làm con mới ngủ - Sao lên trường mới hơn 11h con đã ngủ thế? Bịp.
"Sáng giờ cô chưa phải bế Kem lần nào?" mẹ bảo thế, nghĩa là Kem chưa khóc tí nào. "Chiều nó sẽ khóc thôi, thoát đâu được"
2h kém 15, bố xem Cam vẫn thấy con ngủ. Bịp bợm, con đúng là bịp bợm. Không thể nào mà tin nổi. Đấy không phải Kem, Kem ngủ không đủ 1 giờ của tôi đâu? Bịp bợm.
Cả chiều con tiếp tục chơi ngoan, ngoan tới mức khó hiểu. Theo lịch là bố sẽ đón con về, nhưng mẹ sốt ruột quá nên đã đi đón sớm. Mẹ cũng muốn xem có phải Kem của mẹ đấy không?
Bố chợt nhận ra, giữa 20 đứa trẻ ấy thì Kem là duy nhất, không bao giờ bố nhầm được, kể cả 2000 đứa trẻ. Bởi ánh mắt sáng rực của con khi thấy bố nó khác hẳn mọi ánh mắt khác trong đời. Bố luôn muốn tận hưởng khoảnh khắc con nhìn thấy bố, đứng bật dậy và chạy ùa ra vào mỗi chiều bố đến đón. Bởi có lẽ trong đời sẽ không nhiều lần bố được chứng kiến niềm vui, niềm hạnh phúc trong ánh mắt rực rỡ ấy... Nó trong trẻo, sáng, và hân hoan hơn bất kỳ điều gì khác...
Kem ốm, phải nghỉ học 3 hôm rồi. Không phải ốm vì đi học mà ốm vì cuối tuần 2 bố con đi chơi bị nhiễm lạnh. Bố cũng ốm. Kem sốt và sổ mũi, bố sổ mũi và ho. Nhà mình mấy hôm nay nhộn nhịp với tiếng ho của bố, tiếng hút mũi của Kem. Nhưng dù ốm hay không thì sức ăn của con vẫn không đổi, con có uốn hơn 1 chút nhưng con ăn liên mồm, ăn mọi thứ mẹ đưa và có cảm giác lúc nào con cũng đói... Thật tuyệt.
Khỏe nhanh để lại đến trường con nhé!
Post a Comment